Sài Gòn, ngày 25 tháng 7 không có nắng!


Sài Gòn mấy hôm nay ảnh hưởng của bão ngoài miền Trung, nên sáng nào hầu như nhẹ thì trời âm u, không chút nắng, còn nặng thì mưa thối đất thối trời. Nghĩ vậy chắc cũng may cho mình được chút, trời không oi bức nên giấc ngủ của em được tốt hơn... Chỉ tội ở quê nhà, nhà mình nghe nói chuồng bò bị sập, làng xóng ít nhà nào là không bị hư hại. Bão tới, người mình sống đã quen rồi, nhưng vẫn khổ thay vì nó!


Trở lại Sài Gòn, nhộn nhịp, sôi động là vậy, mà giờ không nắng chỉ âm u, lại làm cho ai cũng thấy có cái gì đó khác. Nhưng, chính tôi đã khác rồi. Ngày sinh viên, ngày còn thơ thẩn cứ hay lấy cái không khí xung quanh mà làm thơ, làm văn, làm cảm xúc rồi viết ra để lưu lại cho mình mấy dòng tự sự. Bây giờ thì khác, mà chắc hầu hết người ta là thế, cuộc sống này vẫn chảy thôi như sông vẫn chảy về biển mặc dù có bão mưa to lớn thế nào. Sài Gòn có nắng hay không, và mưa có lớn nhường nào, thời giản vẫn chạy và dòng người vẫn đi...Thấm thoát mà trôi nhanh, nhiều thứ đã trôi qua nhanh...

Mới ngày nào lên sài Gòn, giờ thoát đã tròn 9 năm.
Mới ngày nào rời ghế giảng đường, giờ đã hơn 5 năm.
Mới ngày nào cầm tay em đi qua con đường sau lưng nhà thờ, giờ đã 8 năm.
Và mới ngày nào lang thang một mình đây đó của Sài Gòn, giờ đã có em và một bé thiên thần sắp đến, sẽ cùng tôi bước hết cả cuộc đời.

Thời gian trôi nhanh và kinh nghiệm, trải nghiệm cuộc sống bởi thế cũng nhiều. Càng lớn càng nghiệm ra rằng, khó khăn lớn nhất vẫn là làm chủ chính mình. Vì làm chủ người khác thì dễ thôi, chí ít là có tiền, có quyền là được cũng mặt bên ngoài. Nhưng làm chủ mình trong cả hành động và suy nghĩ thì lại là mới khó. Có nhiều cái phải vấp ngã rồi, người ta mới có thể tự cảm nhận mà hiểu ra được những điều mà trước đó tưởng chừng như mình đã hiểu. Âu cũng là điều bình thường của cuộc sống, thành bại hay trưởng thành cũng chỉ khác nhau mỗi như thế này.

Còn mấy tháng nữa, những ngày trên ghế Học viện sẽ kết thúc. Thật lòng cứ mong được mãi thế này để ê a những ngày vui tươi trong lớp học, để căng thẳng trong những điều đã được báo trước. Nhưng như thế thì cuộc đời sẽ buồn chán lắm. Ai rồi cũng phải lớn, ai rồi cũng phải trưởng thành và đều phải đặt cho mình một cái hẹn với thành công. Những kỷ niệm đẹp thì chỉ là kỷ niệm, chỉ có hiện tại và tương lai mới mang những ý nghĩa riêng của nó.

Khi vấp ngã, quan trọng phải biết đứng lên. Khi thấy bản thân mình chưa cố gắng hết sức, thì hãy hết sức đi mà đừng chần chừ. Thời gian của mình chưa đến, thì hãy chuẩn bị để khi nó đến mình sẽ không bị bất ngờ rồi bỏ qua cơ hội.

Không sao cả, vấp ngã thì đứng lên, thất bại thì làm lại nhưng quan trọng là phải tự tin mà bước tiếp mạnh mẽ hơn.

Đăng nhận xét

[blogger]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.