Gia đình là một nền tảng để xây dựng nên con người. Thật may mắn, thật hạnh phúc cho những ai khi sinh ra đã có đầy đủ cả cha và mẹ. Và hạnh phúc gấp ngàn lần hơn khi được lớn lên trong vòng tay yêu thương của gia đình... Hạnh phúc, đơn giản là nụ cười, là nơi mà mỗi khi cuộc sống phải vướng muộn phiền, lo toan, chúng ta sẽ biết có một nơi, có một chỗ, có những người để tìm đến, để trở về và để được lắng nghe.

Nhưng thật ra, dù không có những điều trên đi chăng nữa, cũng không phải là cuộc đời bất hạnh. Vì bất hạnh hay hạnh phúc là một sự lựa chọn, và mỗi chúng ta đều có sự lựa chọn cho riêng mình.

Khi nhìn mọi sự, mọi người ở hiện tại và bất giác ta nghĩ về quá khứ, nhớ về những gì đã qua và dâng lên trong mình một nỗi niềm khó tả... Rồi xen lẫn trong những đám mây ký ức lẫn lộn đầy cảm xúc đó, ta cảm thấy như có có chút cay cay của lòng hối hận, của sự ăn năn... Vậy tức là rõ ràng rồi, trong quá khư được tô sắc đầy kỷ niệm màu hồng, ta đã nhìn ra những lầm lỗi của tuổi thơ, của những ngày tưởng mình có gia đình, của những ngày còn có ông bà, ngôi nhà và những giây phút chẳng lo toan.

Cuộc sống này phải nghiêm túc nhưng lắm lúc lại giống trò đùa, trò chơi của Tạo Hóa đối với hàng tỷ con người. Khi còn nhỏ ta mong mình lớn, để một ngày rời ra khỏi ngôi nhà đã nuôi nấng mình, đến những nơi ta muốn đến, sống với những điều ta muốn sống. Rồi khi lớn lên, ta lại mong mình bé lại, được nhỏ nhoi trong những lời than trách yêu thương, trong những bữa cơm với món ăn mà mình không bao giờ có quyền quyết định - thỉnh thoảng đôi khi cũng sẽ được tham vấn ý kiến một chút...!


Và còn một trò đùa khác, Tạo Hóa à, đến bây giờ tôi mới nhận ra. Đó là những lỗi lầm không bao giờ được nhận ra khi ta làm ra nó, phải mất một thời gian lâu, khi ta chợt nhìn thấy mình của ngày xưa ở hiện tại, ta mới biết mình đã sai... Chắc trên dưới 10 năm có lẽ, ta mới nhận ra và hành trình hối lỗi bắt đầu cho đến khi những năm sau nhắm mắt xuôi tay chẳng biết có kết thúc hành trình đó được hay không!? Mà dẫu, có sống thọ đến bao lâu chăng nữa, thì đã bảo là trò đùa của Tạo Hóa rồi, thì hành trình hối lỗi đó sao kết thúc được!? Vì có ai tắm hai lần trên một dòng sông đâu, và ông bà mất rồi sao nghe được tiếng nói của cháu con?

Nhưng không sao, người chết có của cuộc sống của người chết và người sống có cuộc sống của người sống. Cuộc sống là cuộc lữ hành trần thế, chạy đua với thời gian và để tiến mình về phía trước. Giây phút ta nhận ra trong mình dâng lên niềm hối lỗi vì những ngày xưa thơ dại, có lẽ cũng giống như một chặng dừng chân, để nghĩ mệt, để tiếp thêm sức mạnh, để tiếp thêm niềm tin rồi vững vàng bước tiếp, bước nhanh hơn, mạnh mẽ hơn và vững vàng hơn.

Mệt vì cuộc sống đầy bon chen, lo toan và muộn phiền giờ đây ta đã được có cho mình một giây phút nhìn lại, hối lỗi với bản thân, xả hết những nhọc nhằn, rồi bắt đầu tiếp hành trình mới mà không còn những vướng bận cũ kỹ, xa xôi nữa.

Sức mạnh từ những điều được gọi là gia đình, từ những điều thiêng liêng mà ngay từ đầu số phận đã ưu ái dành cho ta. Từ trong những ký ức sâu thẳm của tuổi thơ, với bao điều được dạy dỗ để sống nên người, ta được dịp nhìn lại, tự hứa sẽ làm tốt hơn và bước đi tiếp trên hành trình của mình!

Không sao cả! Mọi thứ vẫn ổn! Những gì không có, ta sẽ tự làm ra. Những gì không thể có, ta sẽ tìm điều thay thế khác. Những khó khăn không bao giờ thôi dội tới, thì ta cũng sẽ không bao giờ thôi can đảm đón nhận và xử lý nó. Kỷ niệm đã được phủ đầy một lớp bụi thời gian, hiện tại mới là cuộc sống của chúng ta và tương lai là điều ta có thể xây dựng. Hãy để quá khứ với những kỷ niệm đẹp và những điều hối lỗi ở hiện tại được ngủ yên trong dòng suối thời gian. Hãy sống trọn vẹn trong giây phút hiện tại với gia đình, tình yêu và tình thân ta đang có. Hãy nhìn về tương lai, bắt đầu xây dựng nó bằng những điều ta sẽ làm từ hiện tại hôm nay...!

Ngày xưa ơi, cho tôi gửi một lời xin lỗi...!