tháng 11 2016



Nguyễn Trung Trực (1838–1868) tên thật là Nguyễn Văn Lịch, nhưng vì tính ngay thẳng nên được thầy dạy đặt thêm cho tên Trung Trực. Ông là thủ lĩnh phong trào khởi nghĩa chống Pháp vào nửa cuối thế kỷ 19 ở Nam Bộ, Việt Nam.

Ông quê gốc ở Bình Định, sau chạy giặc mà theo gia đình vào Nam và sống ở khu vực Cà Mau hiện nay.
Năm 30 tuổi, Ông bị Pháp bắt và thọ tử tại chợ Rạch Giá, Kiên Giang. Dù sống ngắn ngủi, Ông đã kịp để lại dấu ấn của mình trong cuộc kháng chiến chống ngoại xâm bằng hai chiến công đốt tàu Pháp trên sông Nhật Tảo và đánh chiếm đồn Kiên Giang.

Hiện nay, Ông được nhân dân các tỉnh miền Nam thờ kính rất nhiều vì tấm gương trung dũng, kiêu hùng của mình.

Nguyễn Trung Trực là một nhân vật tiêu biểu cho tinh thần bất khuất chống ngoại xâm của dân tộc ta trong buổi giao thời kháng chiến với người Pháp. Bằng những bản tính yêu nước, thương nòi của dân tộc và khí tiết kiêu hùng, Ông đã để lại cho thế hệ con cháu tiếp theo một tấm gương "vì nước quên thân" ngời sáng và lưu truyền đến ngàn năm.

Tương truyền, trước khi bị hành quyết Nguyễn Trung Trực đã ngâm một bài thơ:

Theo việc binh nhung thuở trẻ trai,
Phong trần hăng hái tuốt gươm mài.
Anh hùng gặp phải hồi không đất,
Thù hận chang chang chẳng đội trời.
#lichsuvietnam #lichsu #vietnam #yeusuviet #suviet

Tìm hiểu thêm: Wikipedia/Nguyễn Trung Trực 

 Chân dung Nguyễn Trung Trực trong đền thờ tại Phú Quốc, Việt Nam.


Bên trong mỗi con người chắc chắn còn có một con người khác. Một con người có thể không phải là chính họ của vẻ bên ngoài được hầu hết mọi người biết đên.

Giữa hai con người này, chẳng rõ được đâu mới là con người thật trong một thân xác con người duy nhất: con người hiện diện bên ngoài mà ai cũng thấy - hay - con người ở sâu thẳm bên trong mà rất ít người có thể thấy???

Đối với nhiều người, vấn đề này không quan trọng. Và cũng đối với nhiều người, vấn đề này khá quan trọng.

Tìm thấy con người thật của mình và sống bằng con người thật với SUY NGHĨ, LỜI NÓI và HÀNH ĐỘNG chẳng phải là điều ai cũng mong muốn sao???

Tôi ngại khi phải nhìn thẳng vào mắt người đối diện trong một số vấn đề quan trọng, vì khi đó, tôi nhìn thấy chính tôi.

Có vẻ như tôi đang sợ chính mình???



Mỗi ngày hay mỗi giờ khắc trôi qua, trong đầu chúng ta lại có thêm nhiều dữ kiện. Có dữ kiện tốt, dữ kiện xấu; có thông tin chủ động ta muốn thu vào hay ngược lại… nhưng tất cả đều tập trung hết vào trong đầu chúng ta – chắc chắn tim không có chỗ để chứa thông tin đâu và hãy mặc kệ những biện minh của những kẻ lãng mạn.

Một điều khôi hài rằng, mặc dù dữ kiện hay thông tin nằm trong đầu chúng ta đó nhưng không phải ai cũng có thể kiểm soát được nó. Các nhà tâm thần học – chính xác là vậy và không phải tâm lý học, đã chỉ ra nhiều nghiên cứu về vấn đề bộ não của chúng ta lưu trữ cực khủng, tinh vi ra sao. Nhưng dù sao đi nữa, không phải ai cũng có thể kiểm soát được tiếng nói trong đầu của mình.

Thật sự rất khó. Những sự việc từ xôi xôi nào đó của quá khư như trở thành một thứ tiềm thức ẩn hiện trong đầu chúng ta. Tưởng tượng một ngôi nhà rộng lớn với những hàng cột thẳng tắp dọc ngang và thỉnh thoảng xuất hiện những bóng trắng, bóng đen ẩn nấp sau cột, đó là tiềm thức. Những cái bóng đó xuất hiện một cách bất ngờ như thế nào thì tiềm thức cũng vội cất tiếng nói trong đầu chúng ta như vậy – thật ra thì các nhà tâm thần học có lý giải khoa học cho việc nay nhưng, chắc chắn, không phải ai cũng hiểu.


Phải kiểm soát nó. Chắc chắn là như thế. Bạn đang thảnh thơi dạo bước với một đóa hồng tinh khôi trên tay giữa những hàng cột thơ mộng và đột nhiên một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mắt bạn, thật ám ảnh và khốn kiếp. Nhưng làm sao bạn nguyền rủa nó, trong khi nó chính là bạn – là suy nghĩ, hành động, lời nói của chính bạn vào một lúc nào đó trong quá khứ. Vì nó là tiềm thức nên dù bạn cố gắng xóa bỏ nó ra sao, nhưng nếu nó từng có ý nghĩa với bạn, nó sẽ vẫn xuất hiện trong ngôi nhà bộ não của bạn.

Tập làm quen và loại dần nó. Nếu một lúc nào đó, những tiếng nói trong đầu mang đến cho chính bản thân bạn một sự phiền hà khốn kiếp mà bạn chỉ ước duy nhất một điều là có thể tự tay mình sắp xếp lại rồi xóa bỏ chúng chỉ bằng một cái nhấp chuột, thì phải lên chiến dịch làm quen với nó và mục tiêu cuối cùng là loại trừ nó một cách không thương tiếc. Đó là cách tốt nhất và quan điểm xuyên suốt chiến dịch đi đến mục tiêu cuối cùng này, đó là: hiện tại thì quan trọng hơn quá khứ và tương lai mới điều để hướng đến.

Dù những cảm xúc hối hận, buồn bã, chán nản cứ bủa vây bạn vì những tiềm thức do hành động, suy nghĩ, lời nói của mình gây ra thì cũng hãy mạnh dạn đương đầu và tiến lên. Hãy chấm những chấm cho đúng mỗi ngày, bạn sẽ có một đường thẳng. Hãy đương đầu và vượt qua mỗi ngày, bạn sẽ có một cuộc đời vượt qua những lỗi lầm của mình.

Và luôn nhớ rằng, Gia đình là điều tuyệt vời nhất!


Tôi bị thu hút – chắc chắn như thế, bởi trang bìa của quyền sách có hình của Bà Aung San Suu Kyi (ASK), sau đó mới đến nhan đề của quyển sách. Động lực duy nhất khiến tôi bỏ ra một số tiền hơn 50.000 đồng để mua tác phẩm dịch này: tôi muốn biết “con đường gian truân” mà Bà ASK đã trải qua là gì và những gì mà đất nước Burma đã trải qua để trở thành một Myanmar (Myanmar nghĩa là “thuộc về Burma”) được cả thế giới ngưỡng mộ vì tiến trình dân chủ hóa sau hơn nửa thế kỷ thống trị của chính quyền quân sự độc tài?

Thoạt đầu, tôi thất vọng. Bà ASK chỉ được đề cập trực tiếp chưa đến 20 dòng và vài lần thấp thoáng qua những đoạn hội thoại giữa tác giả cùng các nhân vật trong quyển sách nói về The Lady. Chẳng thể tìm thấy con đường đi đến vị trí The Lady của Bà ASK trong quyển sách này. Càng không thể nhìn thấy một cách rõ ràng những diễn tiến của Burma trong nửa thế kỷ bị áp bức dưới chính quyền độc tài quân sự.

Nhưng sau đó, tôi nhận ra, đây không phải là quyển sách nói về con đường gian truân của riêng Bà ASK nhưng là con đường gian truân của dân tộc Myanmar. Hình ảnh Bà ASK trên bìa sách không phải để nói về cuộc đời Bà nhưng để nói về Niềm Hy Vọng của dân tộc Myanmar – một cách chính xác là Cơ Hội, của từng người dân Myanmar. Hy Vọng – và Cơ Hội, đó đã đến từ chặng đường hơn 50 năm gian truân tìm Tự do và Dân chủ của người Myanmar. The Lady chỉ là hình ảnh Tượng Trưng hoàn mỹ nhất cho tinh thần của người Myanmar trong suốt chặng đường đó.

Một quyển sách chính xác.

Tại sao lại muốn biết về con đường đấu tranh của The Lady chỉ bằng cách đọc về cuộc đời Bà? Tại sao không tìm hiểu về mục đích của việc chấp nhận gần 20 năm giam cầm của Bà để đánh đổi điều gì? Và tại sao không tìm hiểu con đường đấu tranh của The Lady thông qua từng tầng lớp người dân Myanmar? Từng người dân mới xây dựng nên một đất nước Myanmar hùng mạnh, một mình The Lady không thể làm điều đó, cho dù mỗi người dân sẽ có lý do riêng để gọi ASK là The Lady.

Myanmar quyết định mở cửa. Thein Sein từ nhà độc tài trở thành nhà cải cách. Chính quyền quân đội chuyển giao “hòa bình” thành chính quyền dân sự. Và người dân từ ý thức tìm hy vọng, nay chuyển sang tìm cơ hội. Và mọi tầng lớp người dân Myanmar đều nhìn thấy Cơ hội khi chính quyền quân sự quyết định mở cửa – kể cả các crony: những người làm giàu nhờ chính quyền quân sự độc tài.

Người thanh niên Myanmar làm quầy bar ở Arab Saudi với mức lương 1.700 đô la một tháng quyết định theo một doanh nhân người Đức trở về quê nhà với mức lương lúc đầu chỉ khoảng 300 đô la (đến khi tác giả phỏng vấn anh, con số này là gần 1.000 đô la). Nhưng anh bảo rằng anh thấy được cơ hội làm giàu ở quê hương mình.

Người đàn ông làm việc trong một tổ chức truyền thông có kinh phí do Nauy tài trở để thúc đẩy tiến trình dân chủ ở Myanmar nay đã trở về nhà. Ông thừa nhận “không biết phải làm thế nào vì sẽ không còn được tài trợ”. Nhưng ông vừa bắt tay với đài truyền hình quốc gia Myanmar – cựu thù của ông, để cùng làm việc trong một giai đoạn mới. Ông cũng nhìn thấy cơ hội.

Một nhà sư mang áo cà sa nâu từng bị cầm tù vì chống đối chính quyền độc tài, đang tiếp tục tu sửa ngôi chùa nơi mình có trách nhiệm quản lý. Ông nói rằng mình muốn trở lại cuộc sống bình thường của một nhà sư sau những năm tháng ông đã đấu tranh và bị cầm tù. Rất nhiều những nhà sư có cùng suy nghĩ đó – tất nhiên họ cũng bị cầm tù như ông. Họ nhìn thấy cơ hội để sống một cuộc sống dân chủ và tự do.

Một vài thanh niên trẻ hơn, bảo rằng họ có những cơ hội khác khi Myanmar mở cửa. Họ không chọn Liên đoàn Quốc gia vì Dân chủ của The Lady, họ nói rằng: chúng tôi có thể tự chọn cho mình. Họ là người đã làm việc ở Singapore và khi Myanmar mở cửa, họ trở về. Họ là người đang du học ở một quốc gia không đóng cửa và khi Myanmar mở cửa, họ trở về. Họ là người sống tại Myanmar, gánh vác trách nhiệm tìm kiat mỗi ngày cho gia đình và khi Myanmar mở cửa, họ cũng “trở về”.

Có những người không chọn con đường mà Bà ASK và Liên đoàn của Bà đã đi. Họ nhìn thấy cơ hội khi Myanmar mở cửa và họ cảm ơn Bà – tất nhiên là sự cảm ơn trân trọng, nhưng họ chọn cho mình một con đường khác để đi, cả kinh tế và chính trị. The Lady không phải thần thánh để tất cả người dân Myanmar phải tôn sùng và dĩ nhiên những cơ hội mà họ nhìn thấy cũng chính là những giá trị mà The Lady đã đấu tranh để hôm nay Myanmar có được.

Con đường đấu tranh của Bà Aung San Suu Kyi thật phi thường và đáng ngưỡng mộ. Là tấm gương trọn vẹn cho người dân trong những thể chế độc tài nhìn theo. Nhưng Bà không phải thần thánh và con đường của Bà không phải con đường “thánh chiến”. Chắc chắn Bà biết điều đó. Người Myanmar biết điều đó. Lịch sử Myanmar sẽ khắc tên Bà một cách trang trọng và vững chắc – có thể như vị trí của một con người không thể không có trong lịch sử tìm Dân chủ và Tự do của dân tộc Myanmar, như thế là quá đủ và quá đáng trân trọng.

Và bây giờ, là thời khắc của cả dân tộc Myanmar chứ không chỉ riêng của The Lady.

Sau 50 năm, người con của vị anh hùng Aung San đã thể hiện trọn vẹn khát vọng Tự do của dân tộc Miến Điện. Sau gần 20 năm, ý chí bị giam cầm của dân tộc Miến Điện cũng đã chiến thắng. Đừng kéo dài thêm 50 năm nữa. Và đừng có thêm một 20 năm nữa. Dân tộc Myanmar nghĩ như thế. Chàng thanh niên bán những đĩa phim The Lady do Mỹ sản xuất cũng nghĩ như thế.

Cảm ơn The Lady và bây giờ là thời khắc của Dân tộc Myanmar, của chàng thanh niên 20 tuổi đang hăm hở nhìn về tương lai.



Cuộc sống chẳng bao giờ là đơn giản.

Đôi khi hay thỉnh thoảng, chúng ta đọc được đâu đó một câu nói hay, một danh ngôn sâu sắc, một hình ảnh thật sự đánh động trong suy nghĩ hằng ngày của bản thân. Rồi từ sự đánh động đó, chúng ta muốn mình thay đổi để giống, để trở nên như, để được như những điều tốt đẹp mà chúng đề cập đến. Nhưng mọi việc thật không dễ dàng vì chẳng rõ được thật sự đâu là đúng và đâu là sai.

Một ông cụ bán vé số tóc bạc phơ – chòm râu cũng vậy, ngồi bên vệ đường và chìa ra xấp vé số nhờ khách thập phương đi qua rủ lòng thương mua giúp. Chúng ta bảo rằng đó là công việc của cụ và kiếm từng đồng bạc cắc bằng sức lao động của mình thì không có gì xấu hổ. Nhưng những tổ chức thế giới bảo vệ quyền lợi của người già lại cho rằng chúng ta đang sai, đang làm khổ người dân, người già trong đất nước mình. Đâu là đúng và đâu là sai?

Một ông quan lớn ở tỉnh nọ đưa cả gia đình, dòng họ mình – thậm chí cả con rể, vào trong bộ máy chính quyền nơi ông ta đứng đầu để làm việc. Báo chí lên tiếng, mạng xã hội truyền tin rầm rộ, ông ấy bảo mọi việc đều “đúng quy trình” từ việc sàng lọc, tuyển chọn, cất nhắc những người thân của mình vào từng vị trí đó. Các quan ở cấp cao hơn vào cuộc thanh tra, trấn an báo chí và mạng xã hội rằng sẽ kiểm tra thật kỹ, nhưng kiểm tra để làm gì và những người công bộc được lựa chọn “đúng quý trình” đó sẽ ra sao? Đâu là đúng, đâu là sai – ông quan chọn họ và báo chí, mạng xã hội!?

Đứa bạn thân ở quê mắc bệnh ung thư, từ ngày chống chọi với căn bệnh đến nay đã mấy năm. Đầu năm nghe đâu có chuyển biến tốt, nhưng sau đó mọi chuyện như cũ. Nó đã sống rất tốt. Sống rất đường hoàng và chẳng làm điều gì sai – ngoài cái việc nó sống vì niềm tin vào chính nó và gia đình nó. Nghe tin nó bệnh, ai cũng xót xa nhưng từ khi đó lại cảm phục, trân trọng và thiết tha với nó hơn. Không ai nói, nhưng ai cũng biết: nó là tấm gương của câu “trân trọng cuộc sống” mà chúng ta vẫn thường nghe. Vậy mà giờ đây, cuộc sống của nó chỉ còn như ánh đèn cầy trước bão… cấp 12. Đâu là đúng, đâu là sai – nó và ý muốn Cuộc Đời bắt nó phải sẵn sàng để ra đi bất cứ khi nào?

Cuộc sống thật không đơn giản!

Cơm áo gạo tiền, danh vọng lợi lộc rồi sống chết nay mai tất cả chỉ gói gọn trong một vòng quay đời người mấy mươi năm. Nhưng dù sao, nó chỉ là “không đơn giản” thôi chứ không phải là “không thể sống”. Ở đâu cũng có những bài học để người ta nhìn vào và chiêm niệm đến chính mình. Nên, dù là cuộc sống thật không đơn giản nhưng nó vẫn… rất đáng sống!


Là người Việt, ai cũng biết “câu đối đỏ”, nhưng có bao giờ bạn nhận ra được rằng “câu đối đó” chính là một hình thức tương đương với thi trắc nghiệm ngày nay mà hơn mấy trăm năm trước tổ tiên ta đã dùng nó để giáo dục người Việt. Đó là một nét tinh hoa sắp bị lãng quên của nền giáo dục Lạc Việt.

Nhà giáo dục học Dương Thiệu Tống đã viết rằng: “Câu đối là một phương tiện trắc nghiệm rất thông minh và nhiều khi rất hữu hiệu của các nhà giáo thời xưa, nhằm chẩn đoán khả năng trí tuệ của người học, tiên đoán sự thành công trong việc học và trong nghề nghiệp tương lai.” (– Suy nghĩ về văn hóa giáo dục Việt Nam / GS-TS. Dương Thiệu Tống)

Như một vài điển tích dưới đây:

Có ông tên Nguyễn Tự Cường, người làng Xuân Lôi, đã 30 tuổi, có vợ con mà học hành dốt nát. Thầy tới dạy mà nhiều lần chán nản muốn bỏ nhưng vợ ông Cường cứ nài nĩ xin thầy cố dạy.Lần đó, ông ra câu đối, nếu đối được thì dạy, không được thì ông thầy bỏ. Ông ra vế đối:

- Làng Hạ Vũ mưa bay phất phới.
Ông Tự Cường liền ứng khẩu đối luôn:
- Đất Xuân Lôi sấm động ù ù.

Thầy liền cả kinh mà nói rằng: “Coi câu đối của anh thì cái khi tượng đại khoa đã biểu lộ. Thực là ít có, thế nào anh cũng thành đạt được. Như thế thì dù anh không muốn học, tôi cũng khuyên cho đi học.” Qủa đúng như lời thầy tiên đoán, ông Nguyễn Tự Cường về sau đỗ Hoàng Giáp, khoa niên hiệu Hồng Thuận thứ 16 triều vua Lê Tương Dực.

Hay,

Ông Đàm Thuận Huy ra vế đối cho các học trò khi trời đang mưa:

- (Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách) Mưa không có then khóa mà giữ được khách.
Trò Nguyễn Giản Thanh đối ngay:

- (Sắc bất ba đào dị địch nhân) Sắc đẹp chẳng phải sóng gió mà làm đắm đuối người ta. – Thầy Huy khen: “Câu đối này hay, giọng văn này có thể đỗ Trạng được, nhưng sau tất mê đắm vào vòng sắc dục làm hại lây đến sự nghiệp”.

Trò thứ hai đối tiếp:

- (Nguyệt hữu loan cung bất xạ nhân) Mặt trăng giống cái cung mà chẳng bắn ai. – “Câu này kém sắc sảo, nhưng tỏ ra khí chất hiền hòa, sau này sẽ làm nên, cuộc sống sẽ chu toàn”, thầy nói.

Và trò tiếp theo:

- (Phân bất uy quyền dị sử nhân) Phân c… chẳng uy quyền mà dễ sai khiến người. – Thầy Huy phê: “Sau này giàu sang nhưng là hạng bỉ lậu.”

(Suy nghĩ về văn hóa giáo dục Việt Nam / Dương Thiệu Tống)
---
Biết thêm một chút, để hiểu thêm một chút.

Nguồn:https://www.facebook.com/photo.php?fbid=10200151833057304&set=a.3101716980631.160949.1195383668&type=3&theater


Tôi về quê trước một tuần để mời đám cưới đám bạn thân – trong đó có vợ chồng Bạn. Cả buổi sáng loay hoay chuyện sắp xếp công việc, lên trình Cha xứ chuyện hôn phối, đến trưa khi 14g hơn chúng tôi mới đến nhà Bạn.

Từ cửa nhìn vào, tôi thú thật rằng mình đã đóng kịch thật giỏi – và có lẽ cả đám chúng ta cũng như thế, khi đã không để bất kỳ một cảm xúc khác biệt nào thể hiện trên khuôn mặt chúng tôi.

Bạn ngồi đó, trong một thân thể gầy gò và chưa bao giờ tôi nhìn thấy tận mắt nghĩa đen của cụm từ “da bọc xương” như lúc này. Thật sự tôi phải mất đến mấy giây để định hình và khẳng định Bạn đang ngồi phía trước tôi đây. Bạn biết đấy, có những sự thật hiển nhiên mà ngay lớp nhận thức thức sơ đẳng ban đầu ta cũng biết chắc chắn rồi nó cũng đến, nhưng khi chúng ta gặp nhau, tôi chỉ ước, một ước muốn mãnh liệt rằng giá như đây không phải là sự thật…

Ngày bạn đăng những dòng status lên facebook, tôi đã khóc. Tôi đã không thể kiềm nén những giọt nước mắt của mình trên chiếc xe về Thủ Đức. Sau lớp kính và khẩu trang, đứa trẻ trong tôi, đứa trẻ trong chúng ta đã quay lại. Tôi khóc như sợ rằng ai đó sẽ cướp mất đi điều mình mong muốn – rất mong muốn giữ lại. Tôi khóc như thể chỉ còn cách lấy những giọt nước mắt của mình để Họ đừng mang người tôi quý mến ra đi mãi mãi…

Tôi luôn tự hào, về bạn, về chúng ta và về niềm tin của chúng ta. Tôi tin cuộc đời chúng ta là tiền định và tiền định những điều tốt đẹp nhất. Chúng ta đã cùng niềm tin vào một Cha trên trời. Và trong suốt cuộc hành trình đã qua, bạn đã sống, bạn đã cho tôi, bạn đã cho chúng ta, đã cho cả thế giới thấy niềm tin của bạn vào Ngài là to lớn như thế nào. Ngài có lý do để chúng ta được hiện diện trên trái đất này và có lẽ Bạn đã nhìn thấy được lý do của mình.

Bằng cách sống, bằng suy nghĩ, bằng tình thương và bằng nụ cười, bạn đã cho tôi bài học về cuộc đời đầy quý giá này. Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ. Vậy nên sao không làm ngay, không sống ngay mà cứ để bản thấn phải tắm hoài trong nuối tiếc. Hãy làm điều mình muốn làm, sống cuộc đời mình muốn sống, đến những nơi mình muốn đến. Qúa nhiều ngày mai, quá nhiều sau này và quá nhiều dự định rồi…

Những tháng ngày tiếp theo thật ngắn ngủi (hay dài hơn), chỉ Ngài mới biết. Hãy tiếp tục hành trình Mạnh mẽ và Yêu thương của chính mình, Bạn tôi nhé!


Cảm ơn các bạn. 

Cảm ơn rất nhiều vì đã ở đây. Tôi cũng yêu tất cả các bạn. Đêm qua tôi đã chúc mừng Donald Trump và đề nghị làm việc cùng ông ấy vì lợi ích của đất nước.

Tôi hy vọng rằng ông ấy sẽ là một tổng thống thành công của tất cả người Mỹ. Đây không phải là kết quả chúng ta muốn hay đã nỗ lực phấn đấu. Tôi xin lỗi vì chúng tôi không giành chiến thắng trong cuộc bầu cử này với những giá trị chúng tôi chia sẻ và tầm nhìn chúng tôi đặt ra cho đất nước.

Nhưng tôi cảm thấy tự hào và biết ơn về chiến dịch tuyệt vời mà chúng tôi xây dựng với nhau. Một chiến dịch bao quát, đa dạng, sáng tạo, ngoan cường và tràn đầy sinh lực. Các bạn là những người đại diện tốt nhất cho nước Mỹ, và được là ứng viên của các bạn là một trong những vinh dự lớn nhất của cuộc đời tôi.

Tôi biết các bạn thấy thất vọng như thế nào, bởi vì tôi cũng cảm thấy như vậy, và hàng chục triệu người Mỹ đã đặt hy vọng và ước mơ vào nỗ lực này cũng thế. Nỗi đau này sẽ còn kéo dài.

Nhưng tôi muốn các bạn ghi nhớ điều này. Chiến dịch của chúng tôi không bao giờ chỉ xoay quanh một người hay một cuộc bầu cử. Chúng tôi hướng về đất nước chúng ta yêu thương và xây dựng một nước Mỹ đầy hy vọng, rộng mở với mọi người và hào hiệp. Chúng tôi đã thấy đất nước bị chia rẽ sâu sắc hơn chúng tôi nghĩ. Nhưng tôi vẫn tin vào nước Mỹ, và tôi sẽ luôn như vậy.
 
Và nếu các bạn cũng thế, thì chúng ta phải chấp nhận kết quả này và hướng về tương lai. Donald Trump sẽ trở thành tổng thống của chúng ta. Chúng ta nên mở lòng và cho ông ấy cơ hội lãnh đạo. Nền dân chủ của chúng ta coi trọng việc chuyển giao quyền lực hòa bình.

Chúng ta không chỉ tôn trọng mà còn trân trọng điều đó. Việc làm nổi bật sự tôn trọng pháp trị; nguyên tắc mọi người đều bình đẳng về quyền lợi và vị thế; tự do sùng bái và bày tỏ ý kiến. Chúng ta tôn trọng và trân trọng những giá trị này và chúng ta phải bảo vệ chúng.

Tôi muốn nói thêm rằng nền dân chủ của chúng ta đòi hỏi sự tham gia của các bạn, không chỉ mỗi 4 năm, mà là toàn bộ thời gian. Vì vậy, hãy làm tất cả những gì có thể để thúc đẩy những mục tiêu và giá trị mà tất cả chúng ta trân trọng, đồng thời bảo vệ đất nước và hành tinh. Hãy khiến nền kinh tế có lợi cho tất cả mọi người, không chỉ những người ở tầng lớp thượng lưu.

Hãy phá vỡ rào cản kìm chân bất kể người Mỹ nào vươn tới ước mơ của họ. Chúng tôi đã dành một năm rưỡi để kết nối hàng triệu người từ khắp mọi nơi trên đất nước để cùng cất tiếng nói: chúng tôi tin giấc mơ Mỹ là đủ lớn cho tất cả mọi người, từ mọi chủng tộc và tôn giáo, đối với cả nam giới và phụ nữ, với những người nhập cư, cộng đồng LGBT (đồng tính, song tính và chuyển giới) và người khuyết tật. Cho tất cả mọi người.

Tôi rất vinh hạnh khi được đứng đây với tất cả các bạn. Tôi muốn cảm ơn Tim Kaine và Anne Holton - đối tác của tôi trong hành trình này.

Tôi rất vui khi thân thiết hơn với họ và điều cho tôi hy vọng lớn cùng niềm an ủi là ông Tim vẫn đứng vững trên tiền tuyến đảng Dân chủ của chúng ta, đại diện cho bang Virginia tại thượng viện.

Tôi muốn gửi lời đến Barack và Michelle Obama rằng đất nước nợ hai người lòng biết ơn. Chúng tôi cảm ơn hai người vì sự lãnh đạo khéo léo và kiên định đã có ý nghĩa đối với rất nhiều người Mỹ và người dân trên toàn thế giới. Và với Bill và Chelsea, Mark, Charlotte, Aidan, những người anh em và toàn thể gia đình, tôi yêu mọi người nhiều hơn tôi có thể bày tỏ.

Mọi người đã đi lại khắp đất nước, thậm chí cả bé Aidan 4 tháng tuổi cũng đồng hành với mẹ trong các chuyến đi. Tôi sẽ luôn biết ơn những người tài năng và tận tụy tại trụ sở của chúng tôi ở Brooklyn và trên khắp đất nước.

Các bạn đã đổ tâm huyết vào chiến dịch này. Một số người trong các bạn là những người kỳ cựu, đã từng tham gia các chiến dịch khác. Còn đối với một số người, đây là chiến dịch đầu tiên. Tôi muốn tất cả các bạn biết rằng các bạn là đội ngũ tốt nhất một người có thể mong đợi.

Và gửi đến hàng triệu tình nguyện viên, các nhà lãnh đạo cộng đồng, nhà hoạt động và các tổ chức công đoàn, những người đã đến từng nhà gõ cửa, trò chuyện với hàng xóm, đăng trên Facebook - thậm chí cả các trang Facebook cá nhân bí mật để ủng hộ tôi, tôi muốn tất cả mọi người bước ra phía trước và đảm bảo rằng tiếng nói của các bạn được nghe thấy.

Với những người đã đóng góp, thậm chí là khoản nhỏ như 5 USD, đó là động lực giúp chúng tôi vận hành chiến dịch, cảm ơn các bạn. Với tất cả chúng ta và người trẻ nói riêng, tôi hy vọng các bạn sẽ nghe điều này – như Tim đã nói, tôi dành toàn bộ cuộc đời để đấu tranh cho những gì tôi tin tưởng.

Tôi đã gặp thành công và cả thất bại, đôi khi rất đau đớn. Nhiều người trong số các bạn đang trong giai đoạn chập chững trong nghề nghiệp hay sự nghiệp chính trị - các bạn cũng sẽ gặp thành công và thất bại.
Việc thất bại rất đau đớn, nhưng đừng bao giờ từ bỏ niềm tin vào việc chiến đấu cho lẽ phải, vì việc đó đáng để làm.

Vì vậy chúng tôi cần các bạn tiếp tục chiến đấu, hiện giờ và cả suốt cuộc sống sau này. Tôi muốn nhắn nhủ với những người phụ nữ, đặc biệt là những cô gái trẻ - những người đã đặt niềm tin vào chiến dịch này và tôi: Tôi muốn các bạn biết rằng không có gì khiến tôi tự hào hơn là được làm người che chở cho các bạn.

Giờ đây, tôi biết chúng ta vẫn chưa phá vỡ "trần kính" cao nhất và khó khăn nhất, nhưng một ngày nào đó một người nào đó sẽ làm được, và hy vọng việc đó xảy ra sớm hơn chúng ta nghĩ.

Và hỡi những cô bé, đừng bao giờ nghĩ rằng các cháu không đủ quan trọng, mạnh mẽ và xứng đáng với tất cả cơ hội trên thế giới để theo đuổi và đạt được ước mơ của chính mình.

Cuối cùng, tôi rất biết ơn đất nước và những gì đất nước đã trao cho tôi.

Tôi luôn tự hào rằng tôi là người Mỹ, và tôi vẫn tin tưởng sâu sắc rằng nếu chúng ta đứng cùng với nhau, làm việc cùng nhau khi tôn trọng khác biệt của nhau, củng cố niềm tin và tình yêu đối với đất nước này, tương lai tươi đẹp sẽ luôn ở phía trước.

Bởi vì, các bạn biết đấy, tôi tin rằng chúng ta mạnh mẽ khi ở bên nhau và chúng ta sẽ cùng nhau tiến lên phía trước. Và các bạn đừng không bao giờ hối hận vì đã đấu tranh cho điều đó. Kinh Thánh đã nói rằng chúng ta sẽ gặt hái thành công nếu kiên trì. Các bạn của tôi ơi, đừng chán chường và mất nhiệt huyết, vì sẽ còn nhiều "mùa vụ" đến và có nhiều việc phải làm.

Tôi vô cùng vinh dự và biết ơn vì đã có cơ hội đại diện cho tất cả các bạn trong cuộc bầu cử này. Mong Thượng đế ban phước lành cho các bạn và nước Mỹ.

http://vnexpress.net/tin-tuc/the-gioi/bau-cu-tong-thong-my-2016/toan-van-bai-phat-bieu-sau-bai-tran-cua-hillary-clinton-3496793.html 


Đôi khi tôi tự hỏi, một cuộc bầu cử xa xôi từ quốc gia bên kia bờ Thái Bình Dương sao lại có thể làm đất nước Việt Nam nhỏ bé này xôn xao như vậy?

Đêm 8/11 giờ Mỹ tức khoảng trưa 9/11 giờ Việt Nam, tỷ phố Donald J. Trump đắc cử Tổng thống thứ 45 của Hoa Kỳ và guồng máy chính trị của siêu cường số 1 thế giới tiếp tục vòng quay của mình: đảng Cộng hòa lên nắm quyền Tổng thống sau 2 nhiệm kỳ liên tiếp của đảng Dân chủ.

Thú thật, tôi thích bà Clinton lên làm Tổng thống hơn. Tôi mong muốn được nhìn thấy lịch sử khi nước Mỹ sẽ có nữ Tổng thống đầu tiên và phong cách cùng kinh nghiệm của Bà đối với đất nước tôi sẽ có ích hơn so với Ngài tỷ phú. Nhưng tôi không có quyền chọn Tổng thống, chỉ người Mỹ mới có quyền đó với nền dân chủ của họ.

Hồi giữa năm 2016, nước Anh đã bầu cử dân chủ để chọn “Brexit” thay vì ở lại EU. Nhưng tháng 10/2016, đã có thông tin Tòa tối cao UK bác kết quả bầu cử này. Lúc đó, người ta lo ngại một EU hùng mạnh sẽ tan vỡ và hủy một kết quả bầu cử dân chủ sẽ càng tệ hại hơn.

Cuối năm 2016, tỷ phú Trump đắc cử Tổng thống Mỹ, hàng triệu người Mỹ đã bỏ lá phiếu tự do trong cuộc bầu cử này khóc lóc và lo lắng về một tương lai ảm đảm của nước Mỹ. Nhưng kết quả này là từ một cuộc bỏ phiếu bầu dân chủ chứ chẳng phải một kết quả được dàn xếp hay biết từ trước. Chính trị không phải trò đùa và không hoàn toàn do “hên – xui”. Chính trị là vận mệnh quốc gia. Nên chắc chắn, những người Mỹ có lý do để chọn Tổng thống của họ.

Một người bác từ Mỹ về dự đám cưới của tôi trong tháng 7 vừa rồi, đã nói: “Nước Mỹ thời kỳ Obama rất suy yếu, không còn mạnh mẽ như trước, như vị trí của một siêu cường.”

Tổng thống Obama đã đi một bước tiến dài trong lịch sử phát triển của nền văn minh nhân loại, khi Ông là tổng thống da màu đầu tiên liên tiếp 2 nhiệm kỳ của quốc gia đến hôm nay vẫn còn nạn phân biệt chủng tộc. Nếu lần bầu cử tiếp theo này, Bà Clinton đắc cử, chắc chắn nước Mỹ sẽ vĩ đại hơn như thế nào nữa. Nhưng có lẽ, nước Mỹ mới hơn 300 năm lập quốc mà đã vĩ đại sẵn rồi, thì thời khắc Nữ Tổng thống dân cử đầu tiên của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ sớm muộn cũng sẽ đến trong tương lai.

Báo Tuổi Trẻ Cười hôm qua đăng bức ảnh hài như bên dưới:

Phải, người Mỹ đã tiếp tục bầu xong Vị Tổng thống thứ 45 của mình, còn chúng ta – Việt Nam, sẽ quay lại và tiếp tục với sự hỗn độn, ngổn ngang của mình.

Bất cứ khi nào, “quái thai” cũng có thể xuất hiện, nhưng quan trọng nhất là những giá trị vĩnh cửu sẽ luôn được lưu giữ và khắc ghi!

Chào America! Chào Tân Tổng thống dân cử thứ 45 của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ!


Chúng ta đang sống trong một thời kỳ cách mạng. Nhưng thời kỳ cách mạng mà chúng ta đang sống khác với thời kỳ của những thế hệ trước. Cuộc cách mạng của chúng ta diễn ra từng ngày và nó “là cuộc cách mạng về cách thức liên lạc giữa mọi người với nhau”.Qũy vận động tranh cử của Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama đã thu được hơn 500 triệu đô la từ việc xây dựng một trang trực tuyến thu hút hàng chục triệu người đóng góp cho chiến dịch tranh cử của Ông!

Thật kỳ diệu! Và điều kỳ diệu này được diễn tả sâu sắc qua quyển sách “Tiếp thị trực tuyến trong kỷ nguyên mới” của các tác giả Brian Halligan, Dharmesh Shah – những nhà đồng sáng lập công ty chuyên cung cấp phần mềm tiếp thị HubSpot trong lĩnh vực marketing, kinh doanh.
Quyển sách chia thành 3 phần, mỗi phần chia thành các chương nhỏ hơn để phân tích chi tiết về         những thay đổi trong thói quen mua sách của khách hàng trong kỷ nguyên Internet of Things – Internet của Vạn vật. Quyển sách đặt ra những câu hỏi như: bạn đã thay đổi cách thức tiếp thị phù hợp với kỷ nguyên trực tuyến hay chưa?; mạng xã hội đã đóng vai trò có ý nghĩa ra sao trong chiến lược kinh doanh của bạn?; một công ty đồ sộ và một trang web được hàng triệu người biết đến, đâu là ưu thế?...
Halligan và Shah sẽ dẫn dắt độc giả đi vào thế giới tiếp thị trực tuyến bằng những chương, nội dung thật chi tiết và cụ thể, rõ ràng. Những khái niệm về kinh doanh sẽ được hiểu rõ hơn và bạn sẽ biết inbound makerting một cách dễ dàng mà “không cần đến một tấm bằng của MIT để am hiểu về inbound marketing – Ed Roberts”.
“Điều tuyệt vời nhất của inbound marketing là tất cả mọi người đều có thể thực hiện được, trong số đó có bạn. Đúng, chính là bạn! Inbound marketing không đòi hỏi nhiều tiền bạc, mà chỉ cần thời gian và sức sáng tạo của bạn mà thôi.”

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.