Thương em!


Nhìn em tất bật và lo lắng trong những ngày ở cùng tôi, tôi thấy mình vừa may mắn lại vừa có lỗi với em nhiều quá. Bây giờ, tôi chỉ tay trắng, đồng lương ít ỏi chưa đủ để em trang trải cuộc sống, giờ lại làm liên lụy em nữa. Nhưng sao em vẫn cười, vẫn nói, vẫn đùa giỡn với tôi ngây ngô và vô tư như thế?

Có lần em nói, nếu sợ nghèo, em đã chẳng lấy tôi! Và tôi cũng luôn nhớ những gì mình đã nói ngày hai đứa mới quen, đừng để em buồn như những năm tháng tuổi thơ!

Ở chung với nhau được ít hôm rồi, có lần tôi lỡ to tiếng với em! Ngay lúc đó tôi biết mình có lỗi nặng nề lắm, nằm cạnh bên mà em chỉ im lặng chẳng nói câu nào làm lòng tôi lại nặng trĩu thêm. Qua hôm sau, em lại vô tư cười nói, tôi thấy nhẹ nhõm nhưng lòng càng đau gấp bội.

Thương em, tôi nhớ lại những ngày của 7 năm yêu em mà biết bao lần tôi làm em buồn phiền vì mình, tôi tự thấy sao chẳng thể tha thứ được cho những lỗi lầm của mình. Người yêu thương mình ở đây, chịu thương chịu khó vì mình là ở đây, hy sinh mọi thứ vì mình là ở đây... là Em, vậy mà sao còn làm em buồn???

Tôi tự dặn lòng mình phải cố gắng hơn nữa. Chúa Nhân Lành đã chẳng để tôi bơ vơ trong niềm tin của mình và Ngài cũng chẳng để tôi lẻ loi một mình trên con đường đời đầy gian khó này. May là có Em - món quà vô giá mà Cha Trên Trời đã dành cho tôi!

Em à, anh thương em và anh tin rồi sẽ đến ngày em được sống với nụ cười từ trên môi đến tận trong sâu cõi lòng em! Hạnh phúc nhé, Em của Anh!
Nhãn:

Đăng nhận xét

[blogger]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.